- Lạy Chúa là Đấng để cho con vác thánh giá bé nhỏ này, xin đừng bỏ rơi con trong cơn khốn cùng, nhưng chúc lành cho đau đớn của con, như thế, con có thể thông phần nỗi đau khổ của Chúa, hầu đem lại lợi ích cho anh chị em và bạn bè con. Con xin cám ơn Chúa, lạy Đức Chúa GIÊSU, cho con thông phần khổ giá với Chúa. Con cám ơn Mẹ, lạy Đức Mẹ MARIA, vì Mẹ luôn ở bên con và ban cho con ơn an ủi cùng niềm vui. Cho dù nằm liệt giường, con vẫn chúc tụng Chúa, vì con biết rằng, đây là nỗi đau khổ đem lại ơn cứu độ cho con và giúp ích cho linh hồn người thân yêu con. Con xin cám ơn Chúa và Đức Mẹ. Con yêu mến Chúa và Mẹ nhiều. Ký tên Enrica.
Cô Enrica Plebani viết như trên khoảng một tháng trước khi từ trần, hưởng dương 29 tuổi, vì bất ngờ bị cục bướu ác tính xuất hiện trong bao tử.
Enrica Plebani chào đời và lớn lên tại Rescaldina, một thành phố nhỏ ở Milano (Bắc Ý). Enrica giống như bao thiếu nữ cùng tuổi: thông minh, duyên dáng và dễ kết thân bạn bè. Bên ngoài cô có vẻ dè dặt nhút nhát, nhưng bên trong chứa ẩn con tim dịu hiền, nhạy cảm trước nhu cầu của tha nhân và mọi hình thức ”nghèo nàn” vật chất cũng như tinh thần.
Tính quảng đại không so đo tính toán của Enrica đã có lúc đưa đến kinh nghiệm đắng cay và suýt bị phá sản. Nhưng nhờ đó Enrica sớm trưởng thành trong cuộc sống. Nàng trở thành tác phẩm tuyệt hảo của ơn thánh và là chứng nhân lòng từ bi THIÊN CHÚA.
Cuộc đời Enrica hoàn toàn biến đổi khi cô gặp thầy Ettore Boschini (1928-2004), tu sĩ dòng thánh Camillo, một dòng tu chuyên lo chăm sóc các bệnh nhân.
Đầu thập niên 1980 thầy Ettore dấn thân hoạt động cạnh người nghèo và người bị bỏ rơi. Thầy thành lập ”Nơi trú ngụ Bạn Hữu Khiết Tâm Đức Mẹ”, tức là ”Nhà Betania”, gần nhà ga trung ương thành phố Milano. Trung Tâm Bác Ái này tiếp nhận người nghiện rượu, nghiện ma túy, mãi dâm và cựu tù nhân. Trung Tâm còn mở rộng cửa tiếp đón người lang thang không nhà cửa và giúp đỡ tất cả ai đang túng thiếu, không phân biệt và kỳ thị bất cứ người nào.
Cuộc gặp gỡ giữa cô Enrica Plebani và thầy Ettore Boschini xảy ra vào năm 1987. Từ sau cuộc gặp gỡ ấy, thầy Ettore và bạn nghèo của thầy trở thành bàn tay hữu hình và thực tiễn mà THIÊN CHÚA giơ ra để cắt đứt mọi ràng buộc ngăn cản bước tiến thiêng liêng, để con tim Enrica hoàn toàn tự do và yêu mến THIÊN CHÚA trên hết mọi sự.
Hai năm sau cuộc gặp gỡ với thầy Ettore, cô Enrica lâm trọng bệnh. Ngày 27-11-1989, cô viết bức thư như sau.
Thầy Ettore kính mến. Thật là niềm vui lớn khi cầm bút viết thư cho thầy. Xin chúc tụng Chúa! Tình yêu THIÊN CHÚA thật lớn lao và vô bờ bến. Ôi lạy Chúa, xin ban thêm cho con Tình Yêu Chúa, để con có thể yêu tha nhân với Tình Yêu của Chúa. Xin ban cho con An Bình của Chúa để con có thể mang Bình An Chúa đến cho người khác. Kể từ ngày con đến Nhà Betania, mặc dầu bên ngoài vẫn điềm tĩnh, nhưng bên trong con không còn niềm an bình nội tâm. Trái lại, con nghe văng vẳng bên tai tiếng nói: ”Hãy giúp Cha, hãy giúp Cha, hãy giúp Cha vác thánh giá này. Con nhìn xem thánh giá nặng chừng nào! Nhưng nếu con giúp Cha thì thánh giá sẽ bớt nặng. Con hãy giúp đi”. Ôi lạy Chúa, lạy Đức Chúa GIÊSU của con, làm sao con có thể trả lời một tiếng khác với tiếng “Thưa Vâng”? Không! Không thể được! Vì Chúa là Đấng dựng nên con và yêu thương con, là Đấng kéo con ra khỏi Hỏa Ngục và cho con sự sống từng giây từng phút. Con yêu mến Chúa nhiều lắm. Chúa là Đấng luôn gần gũi con, mặc dầu con bất xứng. Rất nhiều lúc, chúng con thật vô ơn tệ bạc, chỉ biết kêu xin và đòi hỏi; nhưng Chúa đọc thấy mọi sự trong tim chúng con và biết rõ từng tư tưởng của chúng con; và các ân huệ của Chúa thì vô cùng to tát gấp ngàn lần trí khôn nhỏ bé chúng con có thể nghĩ tới.
Hồi năm ngoái, khi con đến Nhà Bêtania để tham dự Thánh Lễ, con cảm nhận sự khốn khổ và cái nghèo nàn nội tâm. Con cảm thấy nghèo khổ hơn tất cả người nghèo đang sống tại Trung Tâm, bởi vì, con chưa biết yêu thương tha nhân với trọn người con, chứ không bằng lời nói suông. Thế nhưng, bỗng có người đàn ông ngồi trên xe lăn nhìn con và mỉm cười với con. Chúa ơi, không biết điều gì đã làm cho con thấy được trong cái nhìn ấy. Con như nhìn thấy đôi mắt của ông Nội, của thân phụ và của Đức Chúa GIÊSU KITÔ đau khổ. Và con không thể nào cầm được nước mắt. Con liền chạy vào nhà nguyện và đến trước tượng Đức Nữ Đồng Trinh MARIA. Con thưa với Đức Mẹ: ”Mẹ biết rõ con cảm thấy điều gì. Con chỉ dâng Mẹ toàn những khốn khổ nghèo nàn của con. Vậy xin Mẹ giúp con. Con muốn cứu thật nhiều linh hồn cho Chúa”.
Và Đức Trinh Nữ MARIA đã nhận lời cô Enrica Plebani nài xin. Cô nhận sức mạnh để chịu đựng tất cả: đau đớn thể xác và ngay cả cái chết. Cô yêu người nghèo nơi Nhà Bêtania với cùng tấm lòng trìu mến và dạt dào tình yêu của một người mẹ. Chỉ có điều nổi bật, cô Enrica đặc biệt yêu thương người cần ơn tha thứ và ánh sáng của Chúa.
Nơi nhà thương, vài ngày trước khi chết, mặc dầu bị đau đớn thể xác dằn vặt không nguôi, cô Enrica vẫn tìm được sức mạnh viết:
- Con cảm thấy lòng tràn ngập niềm vui với xác tín Chúa yêu con biết bao và ban cho con tất cả những gì con ước muốn. Điều con ước muốn cũng là điều Chúa hết sức mong muốn, đó là cứu các linh hồn, những linh hồn tuyệt vọng, lạc xa, những linh hồn cô đơn, dễ sa ngã và tất cả những linh hồn thân yêu nhất của con. Chúa muốn thanh luyện con trong lúc này, để có thể ôm con vào trong Trái Tim Chúa cùng với tất cả mọi người.
Đó là tâm tình cô Enrica Plebani sống suốt thời gian thọ bệnh cho đến ngày 27-2-1990 thì êm ái ra đi về Nhà Cha trên trời, hưởng dương 29 tuổi.
Thầy Ettore Boschini qua đời ngày 20-8-2004, hưởng thọ 76 tuổi.
... ”Xin anh chị em cầu nguyện cho chúng tôi, để Lời Chúa được phổ biến mau chóng và được tôn vinh, như đã thấy nơi anh chị em. Xin cũng cầu nguyện cho chúng tôi được thoát khỏi tay người độc ác xấu xa, bởi vì không phải ai cũng có Đức Tin. Nhưng Chúa là Đấng trung tín: Ngài sẽ làm cho anh chị em được vững mạnh, và bảo vệ anh chị em khỏi ác thần. Trong THIÊN CHÚA, chúng tôi tin tưởng vào anh chị em: anh chị em đang làm và sẽ làm những gì chúng tôi truyền. Xin THIÊN CHÚA hướng dẫn tâm hồn anh chị em, để anh chị em biết yêu mến THIÊN CHÚA và biết chịu đựng như Đức Chúa GIÊSU KITÔ” (Thư 2 gửi tín hữu Thêxalônica 3,1-5).
Cô Enrica Plebani viết như trên khoảng một tháng trước khi từ trần, hưởng dương 29 tuổi, vì bất ngờ bị cục bướu ác tính xuất hiện trong bao tử.
Enrica Plebani chào đời và lớn lên tại Rescaldina, một thành phố nhỏ ở Milano (Bắc Ý). Enrica giống như bao thiếu nữ cùng tuổi: thông minh, duyên dáng và dễ kết thân bạn bè. Bên ngoài cô có vẻ dè dặt nhút nhát, nhưng bên trong chứa ẩn con tim dịu hiền, nhạy cảm trước nhu cầu của tha nhân và mọi hình thức ”nghèo nàn” vật chất cũng như tinh thần.
Tính quảng đại không so đo tính toán của Enrica đã có lúc đưa đến kinh nghiệm đắng cay và suýt bị phá sản. Nhưng nhờ đó Enrica sớm trưởng thành trong cuộc sống. Nàng trở thành tác phẩm tuyệt hảo của ơn thánh và là chứng nhân lòng từ bi THIÊN CHÚA.
Cuộc đời Enrica hoàn toàn biến đổi khi cô gặp thầy Ettore Boschini (1928-2004), tu sĩ dòng thánh Camillo, một dòng tu chuyên lo chăm sóc các bệnh nhân.
Đầu thập niên 1980 thầy Ettore dấn thân hoạt động cạnh người nghèo và người bị bỏ rơi. Thầy thành lập ”Nơi trú ngụ Bạn Hữu Khiết Tâm Đức Mẹ”, tức là ”Nhà Betania”, gần nhà ga trung ương thành phố Milano. Trung Tâm Bác Ái này tiếp nhận người nghiện rượu, nghiện ma túy, mãi dâm và cựu tù nhân. Trung Tâm còn mở rộng cửa tiếp đón người lang thang không nhà cửa và giúp đỡ tất cả ai đang túng thiếu, không phân biệt và kỳ thị bất cứ người nào.
Cuộc gặp gỡ giữa cô Enrica Plebani và thầy Ettore Boschini xảy ra vào năm 1987. Từ sau cuộc gặp gỡ ấy, thầy Ettore và bạn nghèo của thầy trở thành bàn tay hữu hình và thực tiễn mà THIÊN CHÚA giơ ra để cắt đứt mọi ràng buộc ngăn cản bước tiến thiêng liêng, để con tim Enrica hoàn toàn tự do và yêu mến THIÊN CHÚA trên hết mọi sự.
Hai năm sau cuộc gặp gỡ với thầy Ettore, cô Enrica lâm trọng bệnh. Ngày 27-11-1989, cô viết bức thư như sau.
Thầy Ettore kính mến. Thật là niềm vui lớn khi cầm bút viết thư cho thầy. Xin chúc tụng Chúa! Tình yêu THIÊN CHÚA thật lớn lao và vô bờ bến. Ôi lạy Chúa, xin ban thêm cho con Tình Yêu Chúa, để con có thể yêu tha nhân với Tình Yêu của Chúa. Xin ban cho con An Bình của Chúa để con có thể mang Bình An Chúa đến cho người khác. Kể từ ngày con đến Nhà Betania, mặc dầu bên ngoài vẫn điềm tĩnh, nhưng bên trong con không còn niềm an bình nội tâm. Trái lại, con nghe văng vẳng bên tai tiếng nói: ”Hãy giúp Cha, hãy giúp Cha, hãy giúp Cha vác thánh giá này. Con nhìn xem thánh giá nặng chừng nào! Nhưng nếu con giúp Cha thì thánh giá sẽ bớt nặng. Con hãy giúp đi”. Ôi lạy Chúa, lạy Đức Chúa GIÊSU của con, làm sao con có thể trả lời một tiếng khác với tiếng “Thưa Vâng”? Không! Không thể được! Vì Chúa là Đấng dựng nên con và yêu thương con, là Đấng kéo con ra khỏi Hỏa Ngục và cho con sự sống từng giây từng phút. Con yêu mến Chúa nhiều lắm. Chúa là Đấng luôn gần gũi con, mặc dầu con bất xứng. Rất nhiều lúc, chúng con thật vô ơn tệ bạc, chỉ biết kêu xin và đòi hỏi; nhưng Chúa đọc thấy mọi sự trong tim chúng con và biết rõ từng tư tưởng của chúng con; và các ân huệ của Chúa thì vô cùng to tát gấp ngàn lần trí khôn nhỏ bé chúng con có thể nghĩ tới.
Hồi năm ngoái, khi con đến Nhà Bêtania để tham dự Thánh Lễ, con cảm nhận sự khốn khổ và cái nghèo nàn nội tâm. Con cảm thấy nghèo khổ hơn tất cả người nghèo đang sống tại Trung Tâm, bởi vì, con chưa biết yêu thương tha nhân với trọn người con, chứ không bằng lời nói suông. Thế nhưng, bỗng có người đàn ông ngồi trên xe lăn nhìn con và mỉm cười với con. Chúa ơi, không biết điều gì đã làm cho con thấy được trong cái nhìn ấy. Con như nhìn thấy đôi mắt của ông Nội, của thân phụ và của Đức Chúa GIÊSU KITÔ đau khổ. Và con không thể nào cầm được nước mắt. Con liền chạy vào nhà nguyện và đến trước tượng Đức Nữ Đồng Trinh MARIA. Con thưa với Đức Mẹ: ”Mẹ biết rõ con cảm thấy điều gì. Con chỉ dâng Mẹ toàn những khốn khổ nghèo nàn của con. Vậy xin Mẹ giúp con. Con muốn cứu thật nhiều linh hồn cho Chúa”.
Và Đức Trinh Nữ MARIA đã nhận lời cô Enrica Plebani nài xin. Cô nhận sức mạnh để chịu đựng tất cả: đau đớn thể xác và ngay cả cái chết. Cô yêu người nghèo nơi Nhà Bêtania với cùng tấm lòng trìu mến và dạt dào tình yêu của một người mẹ. Chỉ có điều nổi bật, cô Enrica đặc biệt yêu thương người cần ơn tha thứ và ánh sáng của Chúa.
Nơi nhà thương, vài ngày trước khi chết, mặc dầu bị đau đớn thể xác dằn vặt không nguôi, cô Enrica vẫn tìm được sức mạnh viết:
- Con cảm thấy lòng tràn ngập niềm vui với xác tín Chúa yêu con biết bao và ban cho con tất cả những gì con ước muốn. Điều con ước muốn cũng là điều Chúa hết sức mong muốn, đó là cứu các linh hồn, những linh hồn tuyệt vọng, lạc xa, những linh hồn cô đơn, dễ sa ngã và tất cả những linh hồn thân yêu nhất của con. Chúa muốn thanh luyện con trong lúc này, để có thể ôm con vào trong Trái Tim Chúa cùng với tất cả mọi người.
Đó là tâm tình cô Enrica Plebani sống suốt thời gian thọ bệnh cho đến ngày 27-2-1990 thì êm ái ra đi về Nhà Cha trên trời, hưởng dương 29 tuổi.
Thầy Ettore Boschini qua đời ngày 20-8-2004, hưởng thọ 76 tuổi.
... ”Xin anh chị em cầu nguyện cho chúng tôi, để Lời Chúa được phổ biến mau chóng và được tôn vinh, như đã thấy nơi anh chị em. Xin cũng cầu nguyện cho chúng tôi được thoát khỏi tay người độc ác xấu xa, bởi vì không phải ai cũng có Đức Tin. Nhưng Chúa là Đấng trung tín: Ngài sẽ làm cho anh chị em được vững mạnh, và bảo vệ anh chị em khỏi ác thần. Trong THIÊN CHÚA, chúng tôi tin tưởng vào anh chị em: anh chị em đang làm và sẽ làm những gì chúng tôi truyền. Xin THIÊN CHÚA hướng dẫn tâm hồn anh chị em, để anh chị em biết yêu mến THIÊN CHÚA và biết chịu đựng như Đức Chúa GIÊSU KITÔ” (Thư 2 gửi tín hữu Thêxalônica 3,1-5).
Nhận xét
Đăng nhận xét